Phố Lầu Mũi Né
Nhớ về PNH (Mũi Né).
" Những người muôn năm cũ
Hồn ở đâu bây giờ .. ''
(VĐL )
Hè
về, cứ mỗi buổi chiều lũ bạn ở xóm Phố Lầu trong thị trấn ven biển Mũi Né tụ tập
tại sân nhà chị em nó để cùng kéo nhau xuống biển. Ngoài anh em thằng Minh con
Hồng mẹ nó có tiệm bán báo, anh em con Hiền thằng Cường, thằng Cang, thằng
Triền bạn học cùng lớp với hai chị em nó, năm nay trong nhóm có thêm một đứa
bạn mới từ xa về quê Nội nghỉ hè. Thằng Hiếu có vẻ nhỉnh hơn so với tụi nó ở
cái tuổi lên mười, từ vóc dáng cho tới cái vẻ chửng chạc, từ tốn như người lớn.
Chỉ riêng cái cười hồn nhiên hết cỡ của Hiếu khi tham gia trò chơi bọn trẻ bày
ra thì không khác gì nhau !
Muốn xuống
biển lũ trẻ phải trèo qua con dốc hẹp mà cao có nhiều bậc cấp . Nhà Nội Hiếu
nằm ngay trên đầu dốc . Dốc bà Bái, cái tên có từ hồi nào con bé không
biết - cũng như xóm trên có dốc bà Banh - cho tới buổi chiều hôm ấy chị
em nó mới nghe thằng Hiếu khai bà Bái là bà Nội của nó ! Ngộ thiệt !
Cũng là một buổi
chiều như những buổi chiều thảnh thơi khác . Bọn trẻ trèo qua con dốc ,
chạy băng qua chợ cũ rồi nhảy xuống vô số bậc cấp để ra tới biển .
Mùa hè biển
cạn, khoe những cồn cát lâu nay âm thầm lắng im dưới nước . Trong nắng
chiều vàng hoe, những cồn cát trắng nổi lên như những ốc đảo, rực rỡ giữa biển
trời xanh biếc mênh mông, hấp dẫn mời gọi trẻ con tụ tập la cà . Tới nơi
mấy đứa con trai háo hức nhảy ùm xuống vũng nước sát bờ. Lũ con gái
cẩn thận đội úp lên đầu mấy cái rá vo gạo mang theo bắt ốc, để rảnh tay xắn
quần lội qua .Nước mấp mé gối . Mỗi ngày sóng đánh vào bờ rồi dạt ra cuốn theo
tất cả, lâu dần thành chỗ trũng. Bọn trẻ muốn ra cồn cát phải lội qua trũng
nước này. Tới được cồn cát, con Thủy em nó đã bắt cặp với mấy đứa con gái chơi
nhảy dây, nhà cò, ông qua bà lại. Bọn con trai thì khỏi nói ! Đá cầu , đá banh
, u mọi. Thằng Hiếu mê tắm biển, cùng bơi thi với Minh và Cang, chúng nó té
nước nhau ồn ào huyên náo như cái chợ. Đứng ở đây con bé ngó lung qua toàn cảnh
biển. Người đông lô nhô đứng ngồi chạy nhảy trên những bãi cồn kế bên làm
thành bức tranh sinh động. Biển hào phóng cho bao nhiêu là sản vậ . Ốc ruốc,
chang chang, nghêu, sò nhiều vô số. Nhảy dây, nhảy cò trên cồn nghe cứ cộm bàn
chân. Ốc ruốc nằm ngay dưới lớp cát mỏng, lấy rá xúc đầy cát, lắc qua nước biển
là có ngay nửa rổ con con. Chỉ phút chốc là được hai rá ốc ruốc to kềnh. Những
con ốc ruốc đủ màu hồng lam vàng trắng... bằng cái cúc áo trông thật dễ thương. Nghêu,
sò nằm dưới lớp cát sâu hơn. ThằngTriền, thằng Cường đào nghêu lẹ lắm ! Chỉ lấy
tay cào cát một hồi thì tối về tha hồ mở tiệc. Sò nướng chấm muối tiêu
chanh, ốc ruốc luộc sả bốc khói thơm lừng ... ... Thế mà không hấp dẫn con bé
bằng vô số con cá nhỏ xíu như ngón tay út cứ kéo đàn kéo lũ, lượn lờ
bên mé nước .Nó không thể nào cưỡng được vẻ đẹp của những con cá Mai trong veo
như thủy tinh có cái sọc dài óng ánh bạc trên lưng. Hay đàn cá Đối vảy lấp lánh
như kim sa. Rồi màu xanh màu hồng rực rở của đàn cá Mó với cái đuôi xòe điệu đà
làm nó như mê muội. Nó cứ loay hoay chụm hai bàn tay bé nhỏ vục vào đàn cá mong
bắt được vài con.Cắm cúi hồi lâu nó như bừng tỉnh, nhớ ra mình có cái rá mang
theo. Cuối cùng nhờ cái rá cô bé cũng vớt được mấy chú cá con, lòng
nó vui đến lạ ! Thủy em gái nó thì đuổi theo những con còng gió lúc này
đã dạn dĩ bò ra khỏi hang cát, giương cao đôi mắt đen như hai hạt đu đủ
nhìn trời .
Mặt trời rồi cũng chìm dần xuống phía biển. Thằng Hiếu hối bạn ra
về. Mấy đứa con trai thu lượm áo dép chạy về, không quên đội trên đầu mấy rá
nghêu ốc vừa thu hoạch. Hiếu nán lại có ý đợi bạn. Bốn đứa con gái coi vậy
mà lì ngầm ! Thằng Hiếu nói gì cũng ậm ừ , rề rà chẳng chịu đi. Hiếu đứng chờ
một hồi không được, dùng dằng lội về, bỏ lại ngoài cồn cát đám con gái mãi chơi
...
Khi
tiếng thằng Hiếu gọi từ trong bờ không còn theo gió vọng ra ... cũng là
lúc bốn cô bé giật mình nhìn lại !Trên bãi biển vắng tanh chẳng còn bóng người.
Thủy triều dâng cao lấp dần những cồn cát. Chỗ chúng chơi đùa thênh thang khi
nãy, giờ chỉ rộng chừng năm, mười sãi tay là chìm xuống biển sâu ! Lúc này cả
đám mới nhận ra cái nguy hiểm chết người ! .Chúng òa khóc kêu cứu. Những đôi
tay yếu đuối muốn lội qua vũng nước giờ đã quá rộng quá sâu mà lại sợ đuối
nước. Lũ con gái chỉ biết vẫy gọi kêu gào trong tuyệt vọng ! Chẳng ai nghe
tiếng chúng khi tất cả những ngôi nhà ven bãi biển đang trong bữa cơm chiều !
Nỗi sợ hãi và tuyệt vọng khiến chúng ôm nhau chụm lại, miệng không ngớt kêu
khóc thảm thương. Bỗng nghe tiếng văng vẳng ''Để Hiếu cõng vô ! '' Khi lũ
con gái ngưng gào khóc , mở mắt há hốc miệng không nói được lời thì Hiếu cũng
vừa ngồi xổm xuống hối '' Lẹ lên ! '' . Con bé đẩy em mình tới. Thằng Hiếu cõng
Thủy, một tay dìu thêm con Hồng, bình tỉnh tay kia quạt nước ráng sức bơi vô bờ
... Rồi nó lại kiên nhẫn bơi ra đưa tiếp hai đứa còn lại. Trên lưng thằng
Hiếu, con chị vòng hai tay ôm cứng cổ thằng con trai , nước mắt thương cảm,
xúc động, hàm ơn lẫn lộn cứ tuôn tràn như mưa trên tóc, trên vai người bạn
mới. Thằng Hiếu đâu hay biết, đang thở hào hển cố sức bơi vào . Vũng nước càng
lúc càng mênh mông sâu thẳm...
Ngày
ấy đứa con gái thơ ngây kia cứ tưởng dòng nước mắt trong buổi chiều tà đã
mãi mãi tan vào biển cả. Nhưng có ngờ đâu nó đã kết tinh và bám chặc mãi
trong tâm hồn mình.
Hỡi
những người bạn ấu thơ ngày xưa ơi ! Trong dòng đời ngược xuôi phiêu dạt, có ai
còn nhớ về xóm cũ mà sao mấy mươi năm rồi... chưa lần ta gặp lại nhau !
Thu Vân - Phan Thiết.
No comments:
Post a Comment